Có rọi đường
dẫn lối được ai không
Em vội vã ghé qua trong khoảnh khắc
Hiểu gì
không núi tiếp núi nghìn trùng
Ta viết tâm
kinh bên nến tàn ứa lệ
Dòng sông
kia ẩn hiện bóng hình
Con sóng thức
bạc đầu vỗ mãi
Xô thuyền ý tưởng cứ lênh đênh
Lửa đã tắt
giữa lòng đêm vời vợi
Thì cưu mang
chi ảo mộng đường dài
Thơ ta đó
bên em trong từng nhịp thở
Đốt chữ đi
em tìm lại bóng hình xưa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét