Trang Chủ - Kinh Văn - Ngoại Văn - Tư Tưởng - Khảo Cứu - Văn Học - Nghệ Thuật

Tình Trong (Mặc Không Tử)

 
Hương trà sớm quyện khói trầm hương
Cùng gió rong chơi vạn nẻo đường
Nắng mai e ấp ngoài hiên vắng
Tặng bạn tình trong - những giọt sương.

Ngu Ngơ (Mặc Không Tử)




Nửa đêm
trăng ghé vườn chùa
Viết bài thơ 
Mộng 
lên mùa xuân phai
Ngu ngơ ngõ Trúc
trăng cài

Khúc Ca Xuân (Mặc Không Tử)

Chung trà không gió không sương
Vầng trăng tĩnh lặng soi đường hạc bay
Rong chơi nào biết tháng ngày
Chỉ nghe lá rụng mới hay thu tàn
Tàn thu mộng cứ lang thang
Độc hành ta bước giữa ngàn sao khuya

Am Độc Cư (Mặc Không Tử)

 
Lò trầm xông am cốc
Khép thư phòng ẩn cư
Nhẹ nâng chung trà ấm
Hương lẻn vào kinh thư.

Đốt Chữ (Mặc Không Tử)

Bài thơ viết trong lòng cuộc lữ
Có rọi đường dẫn lối được ai không
Em vội vã ghé qua trong khoảnh khắc
Hiểu gì không núi tiếp núi nghìn trùng
Ta viết tâm kinh bên nến tàn ứa lệ
Dòng sông kia ẩn hiện bóng hình
Con sóng thức bạc đầu vỗ mãi
Xô thuyền ý tưởng cứ lênh đênh

Sư Về Muộn (Phổ Đồng)

Đêm nghiêng
ngõ gác trăng vàng
Mấy tầng chuông điểm
đổ tràn thái hư
Sư về
gõ cửa phù hư
Tam sinh đế mộng
trầm hư vỡ bờ

Phật Dạy Chăn Trâu (Tuệ Sỹ)

Không hung hăng tàn bạo, bản tánh vốn thuần hậu dễ sai khiến, siêng năng và nhiều nhẫn nại; nhưng lại hay làm bậy do sự si ngốc. Đó là đặc tính của trâu, mà cũng là đặc tính của chúng sinh. Phật không nhất thiết coi chúng sinh như trâu bò. Kinh Phật mà nói đến trâu, là nói đến bản tính si ngốc, vô trí nơi mỗi loài chúng sinh. Hiệu của Phật là Điều ngự sư, nên ngài là một người chăn, hay một người đánh xe khéo léo, đưa chúng sinh đến thành trì an lạc của giải thoát.


Hạc Về Núi Cũ (Mặc Không Tử)

 
Suối trong đọng lại bóng hình
Hai vầng nhật nguyệt bên mình sớm mai
Hạc về núi cũ đầu thai
Chào nhau một bận vẫn hoài nhớ nhau.

Không Đề (Mặc Không Tử)


Chung trà pha sương sớm
Khói mù họa nên tranh
Bên hiên sư trầm mặc
Líu lo chim chuyền cành.        

Đọc Thơ Tuệ Sỹ (Vĩnh Hảo)

Ai có thể tưởng được đây là bài thơ ngắn của một nhà sư?

Em mắt biếc ngây thơ ngày hội lớn
Khoé môi cười nắng quái cũng gầy hao
Như cò trắng giữa đồng xanh bát ngát
Ta yêu người vì khoảnh khắc chiêm bao.

Ở đây không cần phải luận bàn làm gì cái sở học uyên bác và trí tuệ cao thâm của nhà sư tác giả bốn câu thơ ấy. Chỉ nói riêng chút xíu về hồn thơ, hơi thơ của ông qua vài bài thơ mà nhiều người từng đọc và say mê. Trước nhất là bài thơ vừa đọc ở trên (có trong thi phẩm Giấc Mơ Trường Sơn), tựa đề: Thoáng Chốc.

Phụng Hiến (Bùi Giáng)



Con có nghĩ: ắt là phải thế
Một đôi lần con ghì siết hai tay
Nàng thơ đẹp của trần gian ứa lệ
Bảo con rằng: hãy nhớ lấy phút giây
                                            B.G.

Ngày sẽ hết tôi sẽ không trở lại
Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu
Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu