Trang Chủ - Kinh Văn - Ngoại Văn - Tư Tưởng - Khảo Cứu - Văn Học - Nghệ Thuật

Tao Ngộ (Mặc Không Tử)



Sương đọng trên mi mắt
Long lanh dưới nắng hồng
Bình minh lên tắm gội
Những nỗi buồn hư không.

Tình ta là lá cỏ
Tình ta là mây bay

Piano Sonata 14 (Tuệ Sỹ)


 Đứng bên ngoài khung cổng sắt đã khóa kỹ, Nghi nép vào hàng giậu được kết bằng cây dâm bụt, nhìn vào bóng tối yên lặng đang bao trùm cả tu viện. Đây không phải là lần đầu tiên chú về trễ, và cũng không phải là người duy nhất về trễ như vậy. Các chú ranh mắt, hoặc vô tình hoặc cố ý, và bằng cách nào đó, đã làm cho một chấn song của cửa sắt gẫy hết một đầu, chỉ cần kéo nhẹ qua là lách mình vào lọt. Rồi sau đó nắn lại, cánh cửa sắt vẫn lầm lì như không hề biết đến những cuộc vi hành ngoài luật lệ thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Sư trưởng của tu viện không hề hay biết.

Đôi Bạn (Minh Đức Triều Tâm Ảnh)

Viên toàn quyền người nước Anh cho thủy thủ neo thuyền nơi một bãi vắng; y leo lên một ngọn đồi nhỏ, đưa ống dòm xem khắp một vùng: Nơi này dân cư thật thưa thớt, vài xóm nhà nằm cheo leo bên sườn đồi, lan xuống thung lũng, chạy ra bãi cát. Và cây cối. Và biển xanh. Dãy núi hình rắn lượn trấn phía Bắc hòn đảo tạo thành một vùng bình nguyên, nổi lên bên sau là mấy chóp núi đá trắng nhọn mênh mang sương khói… Hồi lâu, viên toàn quyền bước xuống đồi, nói với viên thông ngôn:

Lời Thề Ban Sơ (Đạo Sinh)

Đảo xanh hứng mấy giọt sầu
Hắt hiu cánh nhạn tìm đâu nẻo về
Mịt mù muôn dặm sơn khê
Trong ta vẫn đọng lời thề ban sơ...
***
On the green island
Some dismal visions
Came to my mind now and then.