Trang Chủ - Kinh Văn - Ngoại Văn - Tư Tưởng - Khảo Cứu - Văn Học - Nghệ Thuật

Ván Cờ Sinh Tử (Minh Đức Triều Tâm Ảnh)


Lời vào truyện:
Có bao giờ chúng ta nghe từ miệng một vị thiền sư dạy Đạo cho môn sinh như thế này chưa:
“- Này chư tử! Thuở còn trai trẻ, làm kiếm khách áo trắng, ta ít khi rút kiếm ra khỏi bao, rút ra là phải chém. Hàng tục sĩ gọi ta là Kiếm vương.
Này chư tử! Thuở còn trai trẻ, làm giang hồ kỳ thủ, ta ít khi chơi cờ. Khi đã chơi, một quân cờ đặt xuống - trọng lượng một quả núi - sẽ kết thành định mệnh.

Bức Tranh Thay Đổi Thế Giới (Minh Đức Triều Tâm Ảnh)


    Họ là đôi bạn thân kể từ thời còn học ở đại học Sorbonne, sau đó, cùng chọn chuyên ngành khảo cổ học. Jabindu, người Népal; Robinson, người Mỹ. Thời trẻ, cả hai đều say mê công việc khô khan và vất vả của mình. Dấu chân của đôi bạn đã dẫm khắp những di tích lịch sử ở hai bờ sông Nile, sông Hằng, Trung Á, Con-đường-tơ-lụa và cả Nam Mỹ...
    Họ thuộc hai nền văn hóa khác nhau. Jabindu yêu những dãy núi băng giá sừng sững như muốn thi gan với trời đất;

Lặng (Mặc Không Tử)



Ảnh: Thi Ca Tư Tưởng

Ta gói ghém những lần khân chìm nổi
Cất ở góc phòng thi thoảng ngắm chơi
Chút trầm thoảng hương có bay ngược gió?
Trang kinh thơm – ta cúi lặng, không lời!
 

Tâm Không (Mặc Không Tử)


Từ em bỏ phố lên rừng
Cõi trăm năm mộng lưng chừng cuộc thôi
Vẽ mù sương một phương trời
Viết trang bối diệp thơm lời mẹ ru.

Từ em bỏ lại phù hư
Đạo chừ hôm sớm kinh thư bạn cùng
Lời từ cõi lặng thinh không

Đọc Sách Mẹ Nghe

Đêm ngồi
đọc sách vườn sau

Mẹ già tóc trắng
nghiêng đầu
vai con

Sương giăng giăng,
ánh trăng tròn

Ơ à ơi...
mẹ
Ngủ ngon, giấc nồng!

~ Lục Bát Của Con ~
      (Chơn Hạnh)

Chải Tóc Cho Mẹ

Con
chải tóc mây
cho mẹ

Tay vụng về
như
thuở bé vẫn chơi

Dáng còng
vai nhỏ buông lơi

Bao thiên thu...
mẹ
góc trời riêng con!

~ Lục Bát Của Con ~
      (Chơn Hạnh)


Ru Mẹ Ngủ

Ngoài hiên
gió hát ầu ơ

rơi
rơi nhẹ,
Vu vơ nắng vàng

Khẽ thôi nhé_mùa thu sang

Mẹ ta
vừa ngủ
mơ màng chưa say


~ Lục Bát Của Con ~
    (Chơn Hạnh)

Soi Bóng (Mặc Không Tử)



Vần thơ cũ đã úa màu
Vẫn còn đâu đó nhịp cầu thênh thang
Chiều buông rải ánh nắng vàng
Hồ trong soi bóng ngỡ ngàng trăng xưa
Người về, người đã về chưa?
Đời cô lữ mãi nắng mưa tự tình

Khúc Giao Mùa (Mặc Không Tử)


Khói lam giăng hồ lặng
Câu kinh chiều buông lơi
Mặc thế nhân huyên náo
Không tâm giữa cuộc đời
Như cánh cò chiều vắng
Ngang qua hồ thế thôi

Tự Khúc (Mặc Không Tử)

Áo nhựt bình bạc thếch
Qua bao mùa nắng mưa
Thân gầy lau sậy yếu
Cõng gió sương trái mùa.

Đi qua bao ngày nắng
Đi qua bao ngày mưa
Giữ tâm không lặng bước
Ngày qua xoá dấu mình.


Thời gian trong hơi thở