Ai có thể tưởng được đây là bài thơ
ngắn của một nhà sư?
Em mắt biếc ngây thơ ngày
hội lớn
Khoé môi cười nắng quái cũng gầy
hao
Như cò trắng giữa đồng xanh bát
ngát
Ta yêu người vì khoảnh khắc chiêm
bao.
Ở đây không cần phải luận bàn làm gì
cái sở học uyên bác và trí tuệ cao thâm của nhà sư tác giả bốn câu thơ ấy. Chỉ
nói riêng chút xíu về hồn thơ, hơi thơ của ông qua vài bài thơ mà nhiều người
từng đọc và say mê. Trước nhất là bài thơ vừa đọc ở trên (có trong thi phẩm Giấc
Mơ Trường Sơn), tựa đề: Thoáng Chốc.