Nó sinh ra nhằm cung Di, lớn lên lại được nuôi dưỡng trong tinh thần Vô sở trụ của Thiền môn, chỗ ở đối với
nó thật đúng như tinh thần “ưng vô sở trụ
nhi sanh kỳ tâm” của kinh Kim Cang. Độc hành đi về phía trước. Nó tự nhận
mình là du tử rong chơi giữa cuộc lữ này. Với nó, đâu đâu cũng là đường về, đâu
đâu cũng là quê hương. Bạn bè, người quen nhìn vào, ai cũng ái ngại cho nó.
Riêng nó, nó thường vỗ bọc hành lý mỉm cười: Trăm năm quảy gánh phiêu bồng,
có-không-không-có muôn trùng huyễn hư.
Ngày ra trường, nó lại dời chỗ. Nơi đến
lần này là viễn mộng khơi vơi. Quảy chiếc đãy ta bà, nó làm một chuyến vân du
ra Bắc. Ở lại Hà Nội mấy hôm, đi viếng một số danh lam ở ngoại thành Hà Nội: chùa
Thầy, chùa Bút Tháp, chùa Tây Phương, chùa Trăm Gian, v.v… sau đó, nó đón xe ra
Quảng Ninh, bộ hành lên Yên Tử. Ngày nó đặt chân lên vùng đất thiêng, mưa lay
bay, mù sương lãng đãng… Cảnh thơ mộng, liêu trai, thật giống như tranh vẽ. Đi
mệt, nó dừng lại tĩnh tọa trên một tảng đá lớn gần chùa Một Mái[1]
trên đường lên chùa Đồng và dùng bữa trưa bằng ổ bánh mì mang theo. Nó nghĩ đến
Thầy, muốn kể Thầy nghe về lộ trình hắt hiu… Nó gọi điện thăm Thầy, khoe Thầy
bài thơ vừa cảm tác… Thầy hỏi nó:
-
“Con
đi với ai?”.
-
“Dạ,
bạch Thầy, con đi một mình ạ.”
-
“Ừ,
cũng nên như vậy. Đi để đọc cái tâm của ngài Trần Nhân Tông ngày xưa… Trước đây
Thầy cũng một mình chống gậy leo Yên Tử... Chuyến đi này con phải làm cho được
mười bài thơ về Yên Tử như Thầy đó nhé”, Thầy cười vui…
Nghỉ ngơi xong nó lại tiếp tục leo núi.
Nhìn quanh không một bóng người, chỉ nghe tiếng gậy gõ lanh canh xuống đường
đi. Cũng đúng thôi, khách hành hương về Yên Tử rất đông, và thường thì người ta
chỉ leo đến chùa Hoa Yên và đi bằng cáp treo lên đỉnh. Hơn nữa, những ngày mưa
gió thế này, ai lại như nó… “Chống gậy
lên non khi thích chí, mệt buông rèm trúc ngủ giường tre.” Nó thầm nhủ: tinh
thần Thiền học của Thiền phái Trúc Lâm Yên Tử đời Trần đó. Bước đi trên những dấu
chân xưa, lòng nó thấy vui vui… Nó lên đến chùa Đồng khoảng tầm 3 giờ chiều,
lúc này sương mù xuống dày đặc hơn. Đi giữa không gian thế này con người ta có
cảm giác như đi trong mây mù, thân nhẹ tênh, bụi trần, phiền lụy của cuộc sống
đã rơi rụng đâu đó dưới chân núi. Bày bộ ấm trà, nó ngồi độc ẩm giữa mây ngàn
gió núi…
Nó cứ nấn ná với đỉnh Phù Vân, không muốn
trở xuống nữa. Những ngày ở Yên Tử, nó chống gậy lang thang khắp nơi, từng cụm
rêu cũng trở nên thân thương… Tập giấy nó mang theo đã đầy ắp chữ. Chiều hôm
trước ngày xuống núi, nó leo lên đỉnh non thiêng và đánh một giấc thật say.
Thiền viện Trúc Lâm Yên Tử ở chân núi lại
níu chân nó. Nó xin ở lại một thời gian và sống như một thiền sinh thực thụ tại
Thiền viện. Ngày rời Thiền viện, Sư cô tri khách và quý cô đã tặng nó nhiều thứ…
Gánh hành trang nặng thêm chữ ân tình. Nó chép tặng lại Thiền viện mấy câu thơ:
Chùa Lân[2]
ghé lại hay về?
Ta chừ chẳng biết rằng quê chốn nào
Nhìn lên mây trắng trên cao
Non ngàn biển rộng nơi nào Phù Vân[3]?
Ra đi. Trở về. Ôi, cái cuộc lữ tương quan
tương duyên này! Điểm đến tiếp theo của nó là Côn Sơn, nơi Tam tổ Huyền Quang
đã hành đạo và tịch ở đó. Nó đi theo dấu chân xưa hay nó trở về chốn xưa, biết
nói thế nào cho đúng đây nhỉ?
Ái chà hai chữ phù vân
Quảy lui quảy tới trăm lần thế a!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét