Trang Chủ - Kinh Văn - Ngoại Văn - Tư Tưởng - Khảo Cứu - Văn Học - Nghệ Thuật
Lô Sơn Chân Diện Mục (Tuệ Sỹ)
Ngược xuôi nhớ nửa cung đàn
Ai đem quán trọ mà ngăn nẻo về
(Tuệ Sỹ)
Lô sơn là một danh thắng kỳ tuyệt.
Núi non hùng vĩ, cảnh trí u trầm, mây trắng và sương mù quanh năm bao phủ, từ
bao nhiêu đời, nơi đó ẩn tích những cao nhân đắc đạo. Tìm đến đó, để nhìn thẳng
vào chân diện mục của Lô sơn, là đã quyết tâm đoạn tuyệt với những vương vấn,
buông lơi và thắt chặt, từ mấy vạn đời trước. Thấy chỗ đó, là thấy Tâm Thiền.
Nhưng Tâm Thiền thì tịch mặc không nói. Một khi đưa lưỡi dao lên cắt đứt mớ
tóc, đoạn tuyệt hồng trần, thì cõi thơ sẽ mất một ngọn sao trời rọi sáng, cho
khách tục tử đang còn cặm cụi làm thơ.
Người Trồng Hoa và Chàng Tu Sĩ (Minh Đức Triều Tâm Ảnh)
Ngoại ô thị trấn Osaka có một lâu đài cổ, nằm trong khu vườn mênh mông, yên tĩnh. Lâu đài chỉ còn là những bức tường đổ, loang lổ và rêu mục. Là nơi trú ẩn của chim chuột, của những đàn dơi tung cánh phần phật. Sâu trong vườn là chiếc lều tranh rách nát: nơi nương náu của cụ già mù lòa Mê-đa-su, cùng với Tô-ki - con chó mực cũng già nua như chủ. Cả hai đều sống dai dẳng từ cái thời vàng son phú quý của lâu đài.
Những Dấu Lặng (Nguyễn Duy Nhiên)
Chúng
ta thường nghĩ rằng một người thành công, hay là một người có ích cho đời là
một người rất bận rộn. Người ta thường nói thì giờ là vàng bạc, vì
vậy lúc nào ta cũng phải biết tận dụng thi giờ của mình, không được hoang
phí. Nhưng có một nhà văn Trung Hoa, ông Lâm Ngữ Đường, nói rằng,
"Thì giờ có ích lợi nhất khi nó không bị bắt dùng vào một việc gì
hết.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)