I. Có ba chặng đường đến giác ngộ: Nhân thiên
(con đường nhỏ hay chặng một), Thanh văn, Duyên Giác (con đường trung hay chặng
hai), Bồ tát (con đường lớn hay chặng ba). Ở mỗi chặng, động lực tu tập một
khác, có thể tóm tắt trong hai yếu tố: Sợ hãi và mong cầu. Chặng một, động lực
tu hành là sợ đọa ba ác đạo, mong được phước báo trời người. Chặng hai, sợ đến
cả phước báo cõi trời người vì bấp bênh, vì vô thường chi phối. Bởi thế nỗi sợ
hãi của Thanh văn là sợ sinh tử luân hồi, và mong cầu của Thanh văn là mong cầu
giải thoát. Chặng ba là Bồ tát đạo thì thấy cầu giải thoát cho riêng mình chưa đủ,
trong khi bao nhiêu chúng sinh như cha mẹ bà con mình đang ngụp lặn trong biển
khổ.
Trang Chủ - Kinh Văn - Ngoại Văn - Tư Tưởng - Khảo Cứu - Văn Học - Nghệ Thuật
Tự khúc gởi Mẹ (Mặc Không Tử)
Lòng biển có bao giờ vơi
Chưa một lần thôi vỗ về bờ cát
Trái tim mẹ
Yêu thương trăn trở...
Giọt lệ âm thầm rơi
Ướt sẫm những hoàng hôn
Chưa một lần thôi vỗ về bờ cát
Trái tim mẹ
Yêu thương trăn trở...
Giọt lệ âm thầm rơi
Ướt sẫm những hoàng hôn
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)