Lời người dịch:
Đời
sống là một chuỗi những câu chuyện xen lẫn nhau, không phải là những khái niệm.
Khái niệm thì khác xa với sự thật. Do vậy, một câu chuyện được kết cấu với tình
tiết phong phú và có ý nghĩa thì gần gũi với đời sống thực tế. Đó là lý do tại
sao chúng ta dễ dàng liên hệ với đời sống qua các câu chuyện hơn là những lý
thuyết trừu tượng. Và đó cũng là lý do mà thầy Ajahn Brahm - tu sĩ người Anh,
Tu viện trưởng rừng thiền Bodhinyana và là Giám đốc hội Phật học Tây Úc - chọn
cách giảng dạy, trình bày pháp thông qua những câu chuyện.
Sự
hiểu biết sâu sắc, tình thương yêu và lòng từ bi chảy xuyên suốt qua những câu
chuyện của thầy Ajahn Brahm giống như những dòng sông của nguồn hy vọng; nó
khéo léo trong việc liên hệ đến lời dạy của đức Thế Tôn và con đường đạt được hạnh
phúc thật sự. Mỗi câu chuyện kể, ẩn chứa
bên trong nó là bài học về chánh niệm, trí tuệ và từ bi - những yếu tố nền tảng
của Phật giáo. “Sự thật” bên trong mỗi câu chuyện sẽ được khám phá qua chính kinh
nghiệm trong đời sống của mỗi chúng ta.
Chúng
tôi sẽ lần lượt chuyển ngữ để giới thiệu đến bạn đọc.
Mong
rằng tất cả chúng ta sẽ mở cánh cửa lòng mình ra để đón nhận nó.
***
Cách
đây vài thế kỷ, có 7 vị tăng nọ cùng sống trong một hang động, trong một khu rừng
rậm ở châu Á, hành thiền với đề mục về tâm từ.
Vị
tăng trưởng nhóm, anh trai và người bạn tốt nhất của ông ta. Vị thứ tư là người
đối đầu với vị tăng trưởng nhóm; họ luôn bất đồng về quan điểm. Vị thứ năm là vị tăng già nua, quanh năm ông ta chờ đợi sự chết đến gõ cửa bất kỳ lúc nào.Vị
thứ sáu thì bệnh hoạn, cái chết cũng luôn chờ sẵn. Vị cuối cùng, vị thứ bảy, là
một người vô tích sự. Ông ta luôn ngáy khi hành thiền, cũng không thể nhớ lời
kinh tụng, và nếu ông ta tụng thì rất lạc điệu; thậm chí ông ta cũng không thể
cất giữ những chiếc y của mình cho ngăn nắp tề chỉnh.
Tuy
nhiên, những người khác thì khoan dung với ông ta và đã cảm ơn ông ta đã dạy
cho họ lòng nhẫn nại.
Một
ngày kia, có băng cướp nọ khám phá ra hang động. Nó rất cách biệt và là nơi ẩn
núp tốt, vì vậy chúng muốn chiếm lấy để làm sào huyệt, đó cũng là lý do chúng quyết
định giết tất cả các vị tăng.
May
mắn thay, vị tăng trưởng nhóm là một diễn giả có tài thuyết phục. Ông ta đã giải
quyết được - đừng hỏi tôi phải làm thế nào để thuyết phục bọn cướp, ngoại trừ một
người, người mà sẽ bị giết để cảnh báo cho những người khác là không được cho bất
kỳ ai biết địa điểm của hang động. Đó là điều duy nhất mà ông ta có thể làm. Vị
tăng trưởng nhóm lặng yên trong vài phút và đã đưa ra một quyết định đáng kinh
sợ - ai sẽ là người hy sinh để những người khác được tự do ra đi.
Khi
tôi kể câu chuyện này trong hội chúng, tôi ngừng lại ở đây để hỏi những thính
giả của tôi: “Thế nào, các bạn nghĩ ai là người mà vị tăng trưởng nhóm đã chọn?”
Câu
chuyện dừng lại trong giây lát cho một vài thính giả của tôi đang từ trạng thái
ngủ gà ngủ gật trong suốt buổi thuyết giảng và nó đã đánh thức những người đang
ngủ. Tôi nhắc lại với họ rằng, có một vị tăng trưởng nhóm, người anh trai, người
bạn tốt nhất, người đối đầu, vị tăng già nua và vị tăng bệnh hoạn (cả hai đều
đang chờ chết) và vị tăng vô tích sự. Các bạn nghĩ ai là người ông ta chọn?
Sau
đó một vài thính giả đề nghị là vị tăng đối đầu. Tôi trả lời là “không”.
-
“Anh trai ông ấy?”
-
“Sai”
Vị
tăng vô tích sự luôn luôn được đề cập - chúng ta thật là không nhân đức! Ngay lập
tức, tôi đã đùa một tí, tôi tiết lộ câu trả lời: vị trưởng nhóm đã không có khả
năng để chọn lựa.
Tình
yêu thương của ông ta đối với anh trai thì cũng giống như tình yêu thương ông
ta đối với người bạn tốt, không hơn không kém; tình yêu thương của ông ta đối với
người bạn tốt cũng giống y hệt với tình yêu thương của ông ta dành cho người đối
đầu, cho vị tăng già nua, vị tăng bệnh hoạn, và thậm chí là cho vị tăng vô tích
sự dấu yêu. Ông ta đã tuyệt vời trong câu nói đầy ý nghĩa: “Cánh cửa lòng tôi sẽ luôn mở để đón bạn, dù bạn làm gì, bạn là ai". Cánh cửa tâm hồn của vị
tăng trưởng nhóm đã rộng mở cho tất cả, không điều kiện, không phân biệt; đó là
tình yêu thương chân thật tự bản chất.
Và
điều thấm thía nhất là tình yêu thương của ông ta đối với người khác thì bình đẳng
như đối với chính ông ta. Cánh cửa tâm hồn ông ta mở ra cho chính ông ta cũng y
như vậy. Đó là lý do tại sao ông ta không thể chọn lựa giữa chính ông ta và những
người khác.
Tôi
nhắc Jadaeo - một người đạo Cơ Đốc - thính giả của tôi rằng, những cuốn sách của
họ đã nói “yêu người láng giềng của anh như chính bản thân anh”. Không có cái
gì hơn và cũng không có cái gì kém thua bạn; nó bình đẳng với chính bạn. Điều
này có nghĩa là hãy yêu mến người khác như người đó sẽ yêu mến chính họ, và hãy
yêu mến chính bản thân mình cũng như sự yêu mến đối với người khác.
Tại
sao phần lớn trong hội chúng của tôi đã nghĩ rằng, vị trưởng nhóm sẽ chọn chính
ông ta để chịu chết? Tại sao như vậy? Trong văn hóa của chúng ta, chúng ta luôn
luôn hy sinh chính bản thân chúng ta cho người khác, và đây là điều vẫn có giá
trị?
Tại
sao chúng ta lại quá khắt khe, phê phán và trừng phạt chính chúng ta hơn ai
khác? Đó là một và cùng một lý do: chúng ta chưa học được cách yêu thương chính
chúng ta.
Nếu
bạn gặp phải khó khăn để nói với người khác “cánh cửa lòng tôi luôn mở để đón bạn,
dù bạn làm gì, bạn là ai”. Sau đó điều khó khăn này sẽ là chuyện vặt vãnh khi
so sánh với khó khăn mà bạn sẽ đối mặt để nói với chính bạn: “Tôi, một người đã
sống quá khép kín quá lâu rồi, lâu đến nỗi mà tôi không thể nhớ ra được. Chính
tôi. Cánh cửa lòng tôi thì mở ra cho tôi cũng như vậy. Tất cả, dù sao đi nữa,
tôi đã làm. Hãy vào đi.”
Đó
là lý do tại sao tôi nói rằng tình yêu thương đối với chúng ta nó được gọi là
lòng bao dung. Nó sẽ là nấc thang tự do từ tù ngục của mặc cảm tội lỗi; nó là sự
bình yên ở nơi mỗi chúng ta. Và nếu bạn có can đảm để nói những lời này với
chính bạn một cách chân thật, trong sâu thẳm tâm hồn của bạn, khi đó tâm bạn sẽ
hướng thượng, không tụt lùi, để đón nhận tình yêu thương cao cả.
Mỗi
ngày, tất cả chúng ta phải nói với chính mình những lời này, hoặc một câu gì đó
tương tự, nói với sự thành thật, không phải là một trò chơi ngôn ngữ. Khi chúng
ta làm, nó như thể là một phần của chính chúng ta, điều mà không thể không chấp
nhận; đời sống bên ngoài thì lạnh lẽo quá lâu rồi, bây giờ hãy trở về nhà.
Chúng ta cảm thấy tất cả được hợp nhất và tự do để hạnh phúc. Chỉ khi chúng ta
yêu thương chính chúng ta như mức độ có thể, thì chúng ta mới hiểu được nó thật sự có ý
nghĩa gì với yêu thương người khác, không hơn không kém.
Và
vui lòng nhớ rằng, bạn không phải hoàn hảo, không lỗi lầm, để mà có thể yêu
thương chính bạn. Nếu bạn chờ đợi một sự hoàn hảo, nó sẽ không bao giờ đến. Chúng ta phải mở cánh cửa tâm hồn mình, dù
chúng ta đã làm gì! Một khi vào bên trong, khi đó chúng ta hoàn hảo.
Người
ta thường hỏi tôi điều gì xảy ra với 7 vị tăng đó khi mà vị trưởng nhóm đã nói
với bọn cướp rằng ông ta không thể chọn lựa.
Câu chuyện, như tôi đã được nghe cách đây nhiều
năm, đã diễn đạt: “Nó dừng lại ngay nơi mà tôi đã chấm dứt.”[i]
Tôi
biết điều gì xảy ra tiếp theo; tôi hình dung được điều gì xảy ra sau đó. Khi vị
trưởng nhóm giải thích với bọn cướp rằng ông ta không thể chọn lựa giữa
ông ta và người khác, nó đã gián tiếp chỉ ra ý nghĩa của tình yêu thương và
lòng bao dung giống như tôi vừa mới trình bày với các bạn, sau đó tất cả bọn cướp
đã xúc động và nó đã thôi thúc họ, không chỉ khiến họ để cho các vị tăng sống,
mà chính họ cũng đã cải tà quy chánh và trở thành những tu sĩ.
Thích Nữ Khánh Năng dịch
(Nguyên tác: “Opening
the Door in Your Heart and others Buddhist tales of Happiness”, Ajahn Brahm,
Buddhist Publication Society, Kandy, Sri Lanka)
[i]
Câu chuyện này rút ra từ sự kết nối của nhiều nguồn khác nhau, trong một khởi
nguyên của kinh Pháp Cú, bài kệ 110 và những bài kệ của vị tăng đạt giác ngộ -
Adhimutta Thera - trong Trưởng lão Tăng kệ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét