Trang Chủ - Kinh Văn - Ngoại Văn - Tư Tưởng - Khảo Cứu - Văn Học - Nghệ Thuật

Nó và Đồi Hoa Vàng (Mặc Không Tử)


Khuya. Nó dậy thật sớm, nó không pha trà uống như thường lệ, mở cái laptop lên và chỉ để ngồi lặng im cùng Secret Garden. Âm thanh vọng về từ khu vườn bí mật. Lạ! Là từng chuỗi thanh âm. À, đúng hơn là suối thanh âm chảy tràn sau một trận mưa đêm. Bầu trời quang đãng, không gian yên tĩnh diệu kỳ. Chỉ còn nó và những thanh âm của Secret Garden.




Chưa bao giờ nó thấy Secret Garden lôi cuốn mình đến vậy. Cũng với những bản nhạc ấy, thế mà giờ đây Secret Garden không còn da diết khắc khoải nữa. Tiếng nhạc trong trẻo vút cao, như những giọt sương đêm trên lá cỏ chợt đẹp lạ lùng khi ánh triêu dương về. Từng giọt sương lóng lánh như trọn vẹn dâng hiến với đất trời một lần rồi ra đi mãi mãi. Trong đôi mắt nó giờ đây có cả sương mù lãng đãng, có cả nắng ấm... Có cái gì đó như cựa quậy nảy mầm từ khu vườn ấy, khu vườn mà bao năm qua nó vẫn thường quay trở về, chỉ để ngồi lặng im.

“Cái cho và nhận đều được trả về trinh nguyên.” Mắt nó lấp lánh niềm vui. Nocturne của Secret Garden đã đưa nó đến một thảo nguyên xa xôi. đó có chú bé chạy nhảy tung tăng, đuổi theo những cánh chuồn chuồn, bươm bướm, hái những cành hoa dại tím ngát trên cánh đồng tuổi thơ, rồi chú bé biến mất trong sương mù khi màn đêm buông. Nó thấy có dáng người ngồi trầm mặc trên gò cao, sương đêm và khí núi... Bất động. Nó chú mục nhìn và rồi trước mắt nó hiện ra là cả một đồi núi đang trổ hoa. Những cánh hoa vàng li ti còn đọng sương. Đúng rồi! Trong bóng đêm cảnh vật như huyễn hoặc bởi cái ma mị đến choáng ngợp, thì trong ánh sáng, trong nắng sớm không có cái gì là xấu cả. Đẹp! Đẹp diệu kỳ! Nó bước khẽ khàng như thể chỉ cần một tiếng động nhỏ thì giấc mơ ấy tan biến đi. Nó đã bắt được…

Nó bỗng nhớ đến câu nói: “Lưu lại trong tâm là ảo ảnh tiền thân, phảng phất mùi hương và sắc màu quá khứ không phai nhạt”. Lòng nó mở ra. Phương trời cao rộng trải dài trước mắt. Nó ngỡ ngàng khi nhìn lại đôi tay mình. Ừ nhỉ! Đâu cần phải nắm thật chặt một giấc phù vân huyễn hóa. Một lần thôi cũng đủ rồi, trọn vẹn lắm rồi giữa chập chờn ảo ảnh.

Không có nhận xét nào: