Ngày xưa
vào thời đức Phật, mỗi sáng các thầy ôm bình bát của mình đi vào làng để
khất thực. Khất thực có nghĩa là xin vật thực của người để nuôi
thân. Các thầy thong thả đi từ nhà này sang nhà khác, không chọn lựa, mắt
nhìn xuống và yên lặng đứng đợi trước cửa. Và họ tiếp nhận hết bất cứ những
vật thực nấu sẵn nào được người dân bỏ vào bình bát của mình, không khen chê,
vui buồn, và cũng không phân biệt. Với một tâm bình đẳng.
Tôi
thích hình ảnh ấy. Tôi nghĩ trên con đường thực tập chúng ta cũng như những
vị tu sĩ đi khất thực. Mỗi sáng thức dậy, chúng ta bước vào cuộc sống với
chiếc bình bát của mình. Và chúng ta đâu biết trước hôm nay cuộc đời sẽ
trao tặng hay thảy bỏ những gì vào chiếc bình bát của mình? Những niềm
vui hay những lo âu nào? Nhưng như các vị ấy, chúng ta hãy thực tập theo
lời Phật dạy, hãy giữ cho bình bát mình được trống không, và tập tiếp nhận những
gì cuộc đời trao cho ta hôm nay, với một tâm bình đẳng không phân biệt.
Tất cả dẫu có là khó khăn, nhưng đều cũng có thể là những chất liệu để làm tăng
trưởng và nuôi dưỡng cho sự thực tập của mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét