Trang Chủ - Kinh Văn - Ngoại Văn - Tư Tưởng - Khảo Cứu - Văn Học - Nghệ Thuật

Tâm Giáo Án (Minh Đức Triều Tâm Ảnh)


Dập dờn ký ức mù sương
Nỗi nhớ lật từng trang, từng trang
Có ngọn đèn cô liêu, hiu hắt
Năm mươi năm, đường dài thấm mệt
Và con ngựa già mù mịt bụi nhân sinh…




Ôi!

Ngôi trường xưa,

Màu phấn trắng tinh

Tôi đã học phân minh từng con số

Học nét chữ làm người

Biết kẻ hàng đường ngay nét thẳng

Và học yêu thương, mầm lá, nụ hoa thơm

Lại học nhân văn, những vẻ đẹp tâm hồn

Trao cho thế hệ măng non

Có màu mắt xanh trong vắt

Chân lý, nụ cười không ở ngoài lẽ thật

Nắng vàng mai lấp lánh lộ trình đi

Tôi chẳng nói hữu vi

Chẳng dám nói vô vi

Nhưng phụng sự

Như con chim trên núi cao, vô danh tiếng hót

Giữa mù sương, nước mây tinh khiết

Chữ và lời, cõi chợ vẫn vô thanh

Bụi mù nhân gian, lớp lớp xây thành

Tro đức lý, thiên lương vấy đùn sử lịch…

Bởi căn nguyên tham sân si lửa đốt

Bởi con người

Với quá nhiều trò chơi tham vọng điêu ngoa

Tôi từ giã bảng đen, ngày tháng với tuổi hoa

Giấu tiếc nuối trong tim, leo lên đỉnh đồi ngợp gió

Tôi lội ngược dòng sông

Rều rác lềnh phềnh lẫn với rong bèo tía đỏ

Quên bạn bè, quên trăm chuyện nhân gian

Hóa ra ở đâu cũng khổ đế, bất toàn

Bờ này, bờ kia rỗng khô khái niệm

Trở lại làm người vẫn đầu trần chân đất

Vẫn mô phạm mà đi, soạn giáo án trong tâm

Vẫn nét chữ thẳng ngay, giọt mực nhân văn

Viết giữa khói sương, giữa tình đời bất trắc

Vẫn giun dế kêu đêm, vẫn án thư tịch mặc

Vẫn bên trời lạnh lẽo ánh trăng khuya…

Thế là tôi vẫn còn đi, bóng đội bóng suốt bao mùa

Con chim thuở xưa, cổ còn rướm máu

Vô vọng ngôn lời, vẫn còn đau đáu

Hóa ra muôn đời: Viễn mộng và quê hương

Hóa ra muôn đời: Hiểu biết và yêu thương…

 

Không có nhận xét nào: