Trang Chủ - Kinh Văn - Ngoại Văn - Tư Tưởng - Khảo Cứu - Văn Học - Nghệ Thuật

Tết (Mặc Không Tử)

Hôm nay là mồng 2 Tết. Thời tiết vẫn như mọi ngày. Sớm se se lạnh, trưa nóng, khi bóng chiều dần buông thì nhiệt độ giảm dần rồi dịu hẳn đi. Lanka mùa này ngày có đến mấy mùa. Gọi là Tết cho vui vậy thôi, chứ thật ra xung quanh Nguyên có gì khác biệt đâu. Chim chóc vẫn líu lo hiên ngoài, chú bồ câu hôm nay lại ghé về ngồi trên cái tổ ngày nào (chú đã làm tổ trên cái cột nhà trước cửa phòng) lặng lẽ nhìn vào căn phòng, rồi bay đi, dăm ba hôm lại về… Chú và chủ nhân căn phòng, cả hai trao đổi với nhau bằng ngôn ngữ Im Lặng.
Cứ vậy, không biết tự khi nào trong lòng Nguyên chú bồ câu cùng chim chóc và cả những chú sóc nâu nữa đã trở thành bạn. Riết rồi Nguyên không còn nghe nhạc Secret Garden, Beethoven, Yanni hay Bandari nữa. Nhiều lần Nguyên mở MP3 lên nghe và những bản nhạc ấy lại cứ dở dang khi tiếng chim hiên ngoài vọng vào. Nguyên biết mình không thể thờ ơ với bản hợp tấu mà thiên nhiên ban tặng.
Sáng nay Nguyên cũng thức dậy như thường lệ, sau tuần trà sớm, Nguyên kiểm tra email, đọc lời chúc Tết và chợt mỉm cười, “Chúc Nguyên năm mới nhiều sức khoẻ và nhiều an lành, luôn có đủ không gian trong lòng, ánh sáng trong mắt và tình thương nơi đôi bàn tay." Không vui sao được, cái câu nói này Nguyên đã viết từ nhiều năm rồi, và hôm nay nó lại là lời chúc Tết cho mình. Lời chúc Tết và những món quà Nguyên nhận được đầu Xuân vậy là ý nghĩa. Cần gì hơn nữa, hành trang của đệ tử đức Thế Tôn chỉ cần bấy nhiêu thôi, bấy nhiêu cho một đời sống xả ly, cho một tình pháp lữ, cho những mối tương giao… Đừng mơ mộng xây dựng một Cõi Tịnh, một Tây Phương Cực Lạc đâu xa sau khi khép lại cuộc lữ trăm năm, cũng đừng đại ngôn là hạnh nguyện cứu người độ đời trong khi mà anh không có những yếu tố căn bản ấy: “không gian trong lòng”, “ánh sáng trong mắt” và “tình thương nơi đôi bàn tay”. Nếu anh không có những điều này, thì tất cả những dựng xây, hay hạnh nguyện gì gì đó không chừng cũng chỉ là một hình thức khác thật tế vi của bản ngã mà thôi. Bởi lẽ, con người ta chỉ có thể cho đi những gì mà mình có. Niềm an lạc, sự thảnh thơi... Nguyên lạc đề mất rồi. Nguyên đang viết về Tết kia mà.
“Tết Rồi”, tựa đề bài viết như một tiếng reo vui, Nguyên nghe được tiếng reo vui ấy truyền qua những dòng chữ của Yên Lĩnh và cả những ký ức về Tết của mình. Ừ, thì Tết rồi. Tết là trở về, Tết là sum họp, Tết là bên những người ta thân thương nhất cùng gói bánh chưng bánh tét, Tết là huynh đệ xoay tròn bên bếp lửa hồng hát ca, Tết là đi đâu cũng thấy hoa mai hoa đào…
Và năm nay Nguyên có thêm một định nghĩa về Tết nữa, Tết là lòng vui khi xung quanh mình mọi người vui.

Không có nhận xét nào: